Những vần thơ học trò, những vần thơ non nớt nhưng dạt dào cảm xúc và trong veo, chân chất.
NHỚ
Huỳnh Ngọc Hảo
Còn chút gì để nhớ
Những ngày ta gặp nhau
Liếc nhìn bao xa lạ
Bởi mới gặp lần đầu.
Còn
chút gì để nhớ
Cơn mưa
chiều hôm nao
Bông
phượng vừa chớm nở
Khoe
trong nắng xôn xao.
Còn chút gì để nhớ
Một ánh mắt trong veo
Mái tóc dài buông xõa
Để ai ngóng nhìn theo.
Còn
chút gì để nhớ
Tiếng
giảng bài thân thương
Bài vở
trang lưu bút
Nét chữ
còn vấn vương!
Còn chút gì để nhớ
Thời áo trắng tinh khôi
Thầy cô và lớp học
Kỉ niệm không xa vời.
Còn
chút gì để nhớ
Những
hoài niệm đã qua
Những kỉ
niệm vui buồn
Luôn
trong tim chúng ta
Mai sau dù xa cách
Dẫu mỗi đứa một nơi
Nhưng trong lòng vẫn nhớ
Áo trắng thuở một thời!

TIẾNG VE NGÀY HẠ
Thanh Nghị - 05/2009
Ve râm ran, râm ran trong vòm lá biếc,
Ve ngân nga, ngân nga từng hồi, không nghỉ,
Ve kêu khi phượng còn chưa thắp lửa,
Ve kêu khi bằng lăng còn chưa khoe sắc.
Tiếng ve như giục giã:
Giục cành phượng vĩ mau hồng ánh lửa
Giục nhánh bằng lăng màu tím màu hoa
Giục tia nắng kia mau vàng thêm nữa
Giục hè về đây mau
Giục lòng ta thêm bồi hồi xao xuyến.
Mùa hè về ta sẽ phải chia xa
Xa thầy cô, xa bạn bè, xa mái trường yêu dấu,
Ve hòa nhịp hát điệu buồn tha thiết
Tại ve sầu hay bởi lòng mình vấn vương
Trang lưu bút hãy còn chưa trao gởi
Lưu lại dòng kỉ niệm nhớ về nhau
Khi hè về ta chẳng còn gặp gỡ
Con đường đến trường chân đi còn chưa mỏi
Buổi chuyện trò còn chưa vơi tâm sự
Mà hạ về, ta đã vội chia xa.
Ve ơi ve, xin ngừng kêu giây lát
Thời gian này xin hãy chầm chậm trôi
Để dòng lưu bút kịp trao lại về nhau,
Để nhành hoa thắm được trao tay một lần,
Để còn chờ nhau trên con đường tới lớp,
Để lời thầy cô ngân vang mãi không thôi…
Nắng đổ vàng trên tà áo trắng
Phượng rực hồng một khoảng trời xanh
Ve kêu hoài trong những vòm lá biếc
Ta bâng khuâng trong tiếng ve ngày hạ…

NIỆM CUỐI
Phạm Nhật Thiên
Trước nắng mai chợt cơn gió mùa Hạ
Khẽ trở mình từ những chân trời xa
Gió hạ đến là mùa thi cũng đến
Là niềm vui hay nỗi buồn trong ta
Ba năm, khoảng thời gian thật dài
Nào ngờ phút chốc đã trôi qua
Lễ đài đó một lần ta đã bước
Và giờ đây sắp đến lần thứ hai.
Mảnh sân trường đôi lần đôi chân bước
Hàng vĩ xanh in bóng dưới hồ xanh
Hàng ghế đá gắn liền bao mơ ước
Rất bình thường khi cơn gió thoảng qua
Lạ kì thay …
Tôi chợt nhận ra linh hồn trong tất cả
Đứng lặng im như mang nặng thâm tình
Tâm người buồn cảnh như đang sầu muộn
Chỉ đứng nhìn và chỉ biết nhìn nhau.
Giờ tôi hiểu thế nào là kỉ niệm
Kỉ niệm mang đầy nỗi nhớ thương
Kỉ niệm trong tôi bình thường và đơn giản
Là gió, là mây, là chúng bạn thân thương
Tuổi học trò vẫn nắng mưa là thế
Lúc vui tươi, lúc hờn giận không ngơi
Tất cả sẽ trở thành kỉ niệm
Kỉ niệm trong tôi và trong mỗi người.
Thôi hết rồi những giờ phút bên nhau
Chia sẻ niềm vui cùng những nỗi u sầu
Thôi hết rồi từ nay đâu còn nữa
Giây phút nô đùa cùng những chúng bạn thân
Ôi tháng năm, tháng năm thật vô tình
Sao nỡ làm tan biến những cuộc vui
Sao vội vàng đến nhanh và nhanh thế
Mang nỗi luyến lưu rải khắp mỗi con người
Tôi sẽ không quên hình bóng ấy
Hình ảnh một người mà lòng đã trót thương
Sẽ không còn nhìn em đi trong nắng
Nhìn mái tóc dài tà áo trắng tung bay
Không biết vì sao cũng chẳng biết vì sao
Hay tại vì tôi rụt rè nhút nhát
Đến lúc chia xa, ngại ngùng chưa dám nói
Đành để hình em là kỉ niệm trong lòng.
Đã đến lúc ta rời xa tất cả.
Đã đến lúc bước qua ngưỡng cuộc đời
Dẫu mai này mỗi người đi một ngả
Chia tay rồi tình bạn mãi trong tim.
Tiếng trống trường vọng trong cơn gió hạ
Tùng! Tùng! Tùng! ...

Không tiêu đề
Phan Xuân Nghị - Hòa Thắng, 16/05/2009
Trang lưu bút ghi lại dòng mực tím
Những kỉ niệm của một thời học sinh.
Nét chữ nghiêng của đứa bạn kề bên
Mà sao(*) xuyến mỗi khi mình nhớ đến
Nào vui buồn của những giờ lên lớp.
Vui sướng nào hơn khi được điểm mười
Và có lúc dò bài mà không thuộc.
Nhớ lại khi bỡ ngỡ lúc vào trường
Nhìn mọi thứ cái gì cũng thấy lạ.
Mà sao giờ đây lại thân thương thế
Chân muốn đi nhưng lòng không nỡ bước.
***
Nhớ sân trường mà ngày hè mình quét
Với lại tiếng thúc giục của cô Hai
Mà hồi đó mình ghét cay, ghét đắng
Nhưng giờ đây lại thương nhớ vô cùng.
Hay những buổi đi học ngoại khóa.
Chơi thì nhiều học chẳng có bao nhiêu.
Nhớ lại bao công ơn của thầy cô.
Để tận tình chỉ bảo trong học tập.
Thương thầy cô dậy sớm thức khuya.
Dồn tâm sức vào trang giáo án.
***
Những kỉ niệm bây giờ là quá khứ
Vẫn còn mãi trong lưu bút này đây.
ki niem thoi pho thong, ki niem rat dep de lai cho toi bao an tuong niem hanh phuc, cam on le thanh nghi nhieu nhe
Trả lờiXóaMỗi người đều có một quãng đời như thế. Hì
Xóa